Tam su tinh yeu - Vượt cạn một mình, Hoài mới thấm thía nỗi xót xa của một bà mẹ đơn thân
Ngoài 30, Hoài chẳng có gì ngoài một sự nghiệp vững vàng, ổn định. Trong sự nghiệp, Hoài là một người phụ nữ thành đạt, đáng ngưỡng mộ còn trong tình yêu, Hoài lại là một kẻ thất bại. Hoài đã từng yêu nhưng mối tình nào cũng sớm nở chóng tàn. Những người đàn ông đi qua cuộc đời Hoài chỉ có duyên chứ không có phận.
Hoài yêu ai cũng là thật lòng nhưng rồi thứ Hoài nhận lại chỉ là sự đau thương, giả dối. Người không lợi dụng Hoài vì tiền bạc, công danh thì lại lợi dụng Hoài về thân xác. Trái tim bị tổn thương quá nhiều khiến Hoài sợ yêu, sợ lấy chồng. Nhưng chưa khi nào, bản năng làm mẹ trong Hoài bị dập tắt. Nhất là khi ở cái ngưỡng tuổi tình yêu là phù phiếm, con cái là tất cả như thế này, thì hơn bao giờ hết, Hoài thấy mình cần một đứa con. Đứa trẻ sẽ là nguồn vui, là tình yêu, là hạnh phúc to lớn của Hoài. Xã hội bây giờ cũng không quá gay gắt với chuyện phụ nữ không chồng mà có con. Hơn nữa single mom bây giờ đang là mốt, Hoài là người phụ nữ hiện đại nên chị đã nhanh chóng bắt kịp xu hướng ấy.
Trong một lần đi kí kết hợp đồng với công ty đối tác, Hoài đã gặp Phong. Vẻ ngoài lịch lãm, điển trai cùng nụ cười hút mắt của Phong đã khiến Hoài chết đứng. Hoài chủ động làm quen với Phong. Và khi biết Phong cũng dành cho mình ánh nhìn đặc biệt, Hoài đã chẳng ngại ngần thổ lộ tâm sự thầm kín của mình. Vài ly rượu mạnh cùng sự đồng cảm đã đưa Hoài đến căn phòng khách sạn ấy với Phong. Sau đêm hôm ấy, Phong nói với Hoài lời xin lỗi vì do Phong quá say, không làm chủ được mình. Còn với Hoài, nó lại là một niềm hạnh phúc, vì biết đâu, Hoài đã mang thai. Đứa trẻ được sinh ra bởi một phần của Phong cũng thật xứng đáng. Nhưng mọi chuyện không hề đơn giản như Hoài nghĩ.
Cái bụng của Hoài ngày một lớn trong khi danh tính về cha đứa trẻ vẫn là một ẩn số trong mắt mọi người. Đường đường là xếp, lại mang tiếng chửa hoang, Hoài đón nhận vô số những ánh mắt soi mói, cùng những lời đàm tiếu của đám nhân viên dưới quyền. Cấp trên cũng gọi Hoài lên để khiển trách và đề nghị nếu Hoài không thể đưa ra được lý do hợp thức hóa cái thai trong bụng thì sẽ bị buộc phải nghỉ việc vì nó khiến danh tiếng của công ty bị ảnh hưởng.
Đứa con này Hoài không thể mất. Hoài quyết định xin nghỉ việc, ở nhà mở cửa hàng buôn bán nhỏ và chờ ngày sinh con. Bầu bí mệt mỏi nên chuyện kinh doanh cũng bị đình trệ nhiều. Hoài một mình vượt cạn vì bị gia đình, họ hàng xa lánh, hắt hủi. Nhưng nỗi đau chưa dừng lại ở đó. Cảnh làm mẹ đơn thân không hề tươi sáng như Hoài nghĩ.
Con ốm, con đau, Hoài cũng chỉ có một mình. Con khóc, mẹ cũng khóc vì tủi thân. Rồi đứa trẻ lớn, khi hiểu chuyện nó liên tục hỏi Hoài vì không thấy bố nó xuất hiện:
- Bố đi đâu rồi mẹ. Mẹ bảo bố về đưa con đi học, đi chơi đi mẹ!
Có lần Hoài vô tình nghe thấy người ta gọi con mình là con hoang mà lòng cô ghẹn đắng lại. (Ảnh minh họa)
Câu nói của con trẻ cứ ngỡ vô tình nhưng thật ra nó khiến trái tim Hoài bị tổn thương ghê gớm. Có lần Hoài vô tình nghe thấy người ta gọi con mình là con hoang mà lòng cô ghẹn đắng lại. Hoài dùng tất cả những gì mình có để bù đắp cho con nhưng cũng không thể khiến nó nguôi ngoai đi nỗi tủi thân của mình.
Nhìn con say giấc mà khóe mắt vẫn còn đẫm lệ vì khóc đòi bố, Hoài mới vỡ lẽ. Sự ích kỉ, suy nghĩ nông cạn nhất thời đã khiến Hoài vô tình cướp đi hạnh phúc của chính con mình. Vật chất không thể mang lại hạnh phúc, đứa trẻ sẽ không thể lớn lên một cách trọn vẹn nếu như thiếu đi tình yêu thương của người cha.
Nghĩ tới những tháng ngày sau này, Hoài chợt thấy lo sợ. Hoài sợ đứa trẻ lớn lên sẽ không được bình thường vì thiếu thốn tình cảm. Khi biết được sự thật, nó sẽ oán hận Hoài như thế nào. Và hai mẹ con Hoài sẽ còn phải chịu đựng những lời đám tiếu kia đến khi nào đây?
Mai Thủy / Theo Một thế giới/Tam Tit